Article
Hạnh phúc & Đau khổ
Một hành trình cá nhân khám phá bản chất tạm thời của hạnh phúc từ bên ngoài và sự hiện diện dai dẳng của khổ đau, dẫn đến nhận thức rằng cả hai đều bắt nguồn từ bên trong.

Chia sẻ từ trải nghiệm của cá nhân tôi
HẠNH PHÚC
Từ bé, có lẽ là cỡ cuối cấp I, đầu cấp II gì đó, tôi đã trải nghiệm và băn khoăn về Hạnh phúc. Đó là lần khi được mẹ mua cho bộ lịch Bảy Viên Ngọc Rồng, tôi đã rất sung sướng. Tôi nhìn ngắm nó liên tục, chọn chỗ rất kỹ để treo lên, rủ cả bạn về xem. Phải nói tôi đã rất hạnh phúc. Nhưng rồi sự hân hoan của tôi giảm dần và biến mất sau vài ngày, cho đến khi bộ lịch trở nên bình thường, thứ tôi nhìn vào mỗi sáng khi đi học để biết hôm nay ngày bao nhiêu. Rồi một ngày tôi nhìn vào bộ lịch và tự hỏi trước mình đã từng rất vui khi có nó, giờ tại sao tôi lại thấy bình thường. Những cảm giác đó cứ lặp đi lặp lại. Lúc tôi được mua chiếc điện thoại di động đầu tiên, lúc tôi tự mua chiếc laptop đầu tiên, mua căn nhà đầu tiên, mua chiếc ô tô đầu tiên…. Khi tôi đỗ ĐH Bách Khoa HN, tôi nghĩ đó là lúc tôi cực kỳ hạnh phúc, để rồi quên bẵng bởi việc chuyện học lại, thi lại ở Bách Khoa. Khi business mà tôi đã rất tâm huyết đạt hay phá vỡ các chỉ số, đạt được những kết quả mới, tôi đã rất phấn khích nhưng rồi nó cũng biến mất khi đối mặt với các thách thức mới, mà không ít không vượt qua được. Khi công ty mà tôi đóng góp công sức gây dựng đầu tiên chia cổ tức lần đầu, tôi đã rất vui sướng, không phải vì số tiền, mà vì tôi cảm thấy mình đã làm được điều gì đó, đã gây dựng được một công ty đàng hoàng, nhưng nó cũng sớm qua đi khi vòng quay công việc trở lại. Sung sướng, hân hoan, phấn khích… tôi xin phép gọi chúng với cái tên chung là “Hạnh phúc”. Càng ngày hạnh phúc khi sở hữu một thứ gì hay đạt được điều gì đó càng giảm mức độ và càng chóng qua đi. Nó khiến tôi đã băn khoăn, chẳng nhẽ hạnh phúc là chạy theo hết thứ này đến thứ khác? Liệu đó có phải là động lực để con người phấn đấu không?
KHỔ ĐAU
Tôi cũng nhận ra, càng ngày càng ít thứ khiến mình sung sướng. Khi không đạt được kết quả mong muốn, khi những người làm việc cùng không hành xử hay suy nghĩ theo những điều tôi muốn, tôi bực bội và khó chịu. Khi rời business mà mình coi như con đẻ, tôi đã cảm thấy nuối tiếc. Khi rời công ty mà mình đã đổ mồ hôi và nước mắt xây dựng, tôi đã cảm thấy bị chia cắt…. Bực bội, phiền muộn, lo âu, toan tính, đắn đo… là những điều thường trực. Nó thường trực đến mức khó mà nhớ hết được. Tôi xin phép gọi chúng với cái tên chung là “Khổ đau”. Và tôi cũng đã nhiều lần tự hỏi, tại sao tôi lại có những cảm xúc tiêu cực ấy, tại sao nó lại là điều thường trực? Liệu đó có phải là động lực để con người phấn đấu không?
Tháng 3/2021, trong một buổi sáng mờ sương trên trang trại của một người bạn ở Vân Hồ - Sơn La, tôi đã có một trải nghiệm kỳ lạ. Khi dậy sớm nhóm lửa và ngồi yên ngắm đống lửa và tập trung hoàn toàn vào nó, những suy nghĩ lo lắng rút lui dần, tôi có một cảm giác vô cùng khác lạ, một thứ hạnh phúc rất lạ. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm khi đã trưởng thành, tôi trải nghiệm sự an lạc. Tôi trải qua cảm giác này thêm các lần khác khi thiền hay khi đạp xe.
Một chuyện khác sau đó vài tháng, một đơn vị thi công đường bắt đầu làm việc giữa giờ cao điểm, khiến con đường tôi và vợ đang di chuyển bị tắc cứng nhanh chóng. Tất cả mọi người đều khó chịu, kể cả vợ tôi - đang lo lắng vì con tôi ở nhà một mình. Thông thường tôi là người sẽ rất bực bội và bức xúc, và thực tế tôi đã bực bội và bức xúc. Không biết vì lí do gì, lúc đó tôi muốn và đã quan sát được sự bực bội đang hình thành trong mình. Và lạ thay, ngay lúc tôi bắt đầu quan sát quá trình nó khởi lên, sự bực bội biến mất. Tôi nhận thấy rằng thực tại mình đang ở đây là điều không thay đổi được, nó là sự thật dù tôi có muốn thay đổi hay không? Và sự bức bối cuồng nộ của tôi hoàn toàn là từ bên trong tôi khởi phát ra. Khuôn mặt tôi - như vợ tôi nhận xét - là bình thản đến kỳ lạ, ồ đến tôi cũng bất ngờ về chính mính.
Trước đây, mỗi khi chìm trong cảm giác tiêu cực, tôi lựa chọn việc đi phượt, trốn đến một nơi rất xa, chuyến đi thường sẽ nhiều niềm vui và phấn khích. Nhưng cứ mỗi khi trở lại thành phố với guồng quay công việc và cuộc sống, mọi thứ lại trở lại như cũ. Có lẽ câu trả lời cho hiện tượng này là bởi vì tôi đã tìm kiếm hạnh phúc từ bên ngoài. Đến thời điểm bây giờ, với hiểu biết hiện tại, tôi nhận ra rằng bản chất Hạnh phúc hay Khổ đau đều tồn tại bên trong con người mình và hoàn toàn có sẵn bên trong mình. Những yếu tố bên ngoài không phải là nguồn cơn của chúng.
Tôi không biết phải viết đoạn kết như thế nào? Nhận ra chưa phải cái đích và con đường còn rất dài…. Chắc sẽ là một con đường thú vị 😀
P/S: Ảnh cuốn sách chuẩn bị đọc.




