Article
Không định vị
Danh phận là hành trang — khi cần, hãy buông để thấy mình rõ hơn và nhẹ nhàng hơn.
“Để thấy mình thấy nhau, con người cần một vị trí, một danh phận nào đó”. Đó là sự định vị. Nhưng chúng ta không chỉ có một định vị, trong mỗi bối cảnh, chúng ta lại có một định vị. Chúng ta là nhà quản lý, là kỹ sư, là lập trình viên v.v… Định vị đôi khi khiến chúng ta cảm thấy tự hào, nhưng bất cứ định vị nào cũng bao gồm trách nhiệm.
Khi ta là lập trình viên, ta chịu trách nhiệm với ứng dụng và hiệu quả của nó với người dùng. Khi ta là nhà quản lý, ta chịu trách nhiệm về hiệu quả của nhiều con người trong đội nhóm của ta. Khi ta là doanh chủ, ta mang trách nhiệm với những cổ đông đồng hành, những nhân sự đang làm việc trong công ty của chúng ta. Chúng ta có thể tự hào với danh xưng kỹ sư, thạc sỹ hay có thể là tiến sỹ, đi kèm với nó là trách nhiệm mà xã hội kỳ vọng chúng ta có thể mang lại. Dù vô tình hay cố ý, mỗi định vị đều mang theo một vai trò trách nhiệm.
Định vị bản thân nó đã là điều ở ngoài chúng ta.
Trên con đường của mình, định vị là hành trang. Khi hành trang đã hết giá trị sử dụng, thể hiện xong vai trò của nó, hiển nhiên nó cần phải vứt bỏ. Thủ danh phận giống như gồng mình mang theo những hành trang vô giá trị khiến thêm gánh nặng.
Định vị cũng giống cái áo khoác lên cái tiểu ngã để trả lời câu hỏi: “Tôi là ….” Danh phận càng nhiều, càng thêm lớp áo bao bọc cái tôi thêm vững chắc. Cái tôi càng vững chắc, nó càng muốn thủ danh phận, bởi nó tìm thấy hình hài trong danh phận.
Khi ta thôi đồng hoá mình với định vị, khi ta chỉ thực hiện trách nhiệm của mình, định vị tự nó sinh ra. Đầy sống động, đầy tự do. Khi ta không phụ thuộc vào định vị bên ngoài, ta có thể tự nhìn thấy bản thân mình, hiểu rõ về mình. Ta có thể đi con đường của mình một cách thảnh thơi và an lạc.




